Cuộc sống của chúng ta có rất nhiều điều đáng để sợ hãi. Bản
năng sinh tồn luôn nằm trong tiềm thức và tạo ra những nỗi sợ không được định
hình. Nó giúp chúng ta tồn tại, giúp chúng ta nhận thức được hiểm nguy nhưng nếu
không điều khiển được nỗi sợ hãi của mình, chúng ta không thể trưởng thành và mạnh
mẽ.
Khi còn bé, chúng ta chưa biết gì để mà sợ. Bạn có thể tung
tăng tại những nơi nguy hiểm, nghịch các đồ vật có thể gây ra tổn thương …
Nhưng khi lớn lên, áp lực càng nhiều, hiểu biết càng cao thì bạn lại càng sợ
nhiều thứ.
Khi đi học, bạn sợ bị điểm kém vì sẽ bị thầy
cô khiển trách và bố mẹ đánh đòn.
Khi ra trường, bạn sợ không kiếm được một
công việc để có tiền nuôi bản thân.
Khi đi làm, bạn sợ bị sa thải, sợ thất bại,
sợ bị chê cười, sợ bị mang tiếng.
Khi về hưu, bạn sợ cô đơn, sợ bệnh tật …
Nỗi sợ hãi vây quanh khiến cho bạn và tôi gần
như mặc định rằng sợ hãi là hiển nhiên, không sợ thứ này thì sợ thứ khác, chẳng
ai không có cái để mà sợ. Và rồi nỗi sợ hãi này sẽ đi đến đâu?
Chắc chắn một điều là sợ cũng tốt. Bạn phải
sợ thì bạn mới biết là mình còn yếu, bạn mới có động lực để tìm hiểu vấn đề và
nguyên nhân nỗi sợ hãi của bạn, miễn đừng chỉ đơn giản là sợ và cứ sợ mãi thì
bạn sẽ lại bước thụt lùi. Bởi sợ không xấu, nhưng luôn sống trong sợ hãi mà
không thoát ra được là xấu. Nỗi sợ nào cũng có nguyên nhân và đều có thể giải
quyết chỉ cần bạn thực sự quyết tâm.
“Karate Kid” là một bộ phim kể về
cậu bé người da đen theo mẹ sang Trung Quốc làm việc. Tại đây, cậu gặp vấn đề
với 1 số cậu bé bản xứ và bị chúng bắt nạt. Ban đầu, cậu bé quyết tâm học võ
chỉ là để chiến thắng lũ bạn xấu kia nhưng đến khi lên võ đài, sau khi qua
những vòng đấu loại với nhiều thương tích và đặc biệt là gần như không thể sử
dụng một chân do bị thương từ vòng trước, cậu bé đó đã để lại cho tôi một câu
nói sâu sắc: Con vẫn muốn lên thi đấu vì con còn sợ. Con không muốn ngày hôm
nay kết thúc mà con vẫn còn nỗi sợ này. Dù thắng hay thua, con vẫn phải làm để
con không còn sợ nữa …
Không còn sợ nữa!
Đơn giản chỉ là biết mình còn yếu, mình còn
sợ nhưng mình chấp nhận vượt qua. Bạn còn sợ là vì bạn chưa cho mình 1 cơ hội
để hết sợ. Vấn đề không phải là bạn không tin mình có vượt qua hay không, vấn
đề là bạn có cho mình cơ hội vượt qua được không?
Tôi làm nhiều nghề nhưng 1 trong số đó có
việc là MC, ai cũng nghĩ MC là người làm chủ sân khấu và với những người làm
nhiều thì chắc chẳng bao giờ biết run khi dẫn chương trình... Cái sự thật đó
đúng với ai thì tôi không biết nhưng chắc chắn nó sai với tôi. Chương trình nào
trước khi bắt đầu tôi cũng đều rất hồi hộp, tôi lo lắng đủ thứ nhưng tôi biết
rằng, cái khó nhất không phải là dẫn được hay không, cái khó nhất là có đủ can
đảm đứng ra sân khấu kia mà dẫn không. Đã ra được rồi, bạn sẽ tự biết cách mà
làm chủ.
Đơn giản hơn, hãy tưởng tượng bạn sợ nước.
Bạn nghĩ rằng bạn khó mà biết bơi với nỗi sợ hãi này. Nhưng nếu bây giờ vứt bạn
xuống nước, bạn có cố bơi để mà sống không? Khả năng luôn là thứ vô tận bạn có
mà bạn không hề biết, bạn phải dám vượt qua sợ hãi để biết mình làm được đến
đâu. Hãy cho mình cơ hội!
Tuy nhiên, sâu hơn về sợ hãi – có những nỗi
sợ không chỉ đơn giản là dám bước qua, có những nỗi sợ cao hơn mà bước qua hay
không cũng sẽ vẫn sợ như thế. Lúc này, điều tôi hay làm là tĩnh tâm. Tôi học
lỏm ở thiền về phương pháp này. Tôi sẽ ngồi một nơi thật yên tĩnh, tôi sẽ không
suy nghĩ gì, tôi thư thái và nhìn lại mình. Tôi cố tìm ra căn nguyên của nỗi sợ
bởi vì biết được căn nguyên thì mới tìm được cách để khắc phục nó. Nhưng cuối
cùng tôi phát hiện ra rằng, tương lai được viết ra từ hiện tại và hiện tại hình
thành trong quá khứ. Không ai có quyền chọn lựa cho mình lúc mới sinh ra nhưng
dù quá khứ biến bạn thành người thế nào thì hiện tại vẫn là lựa chọn của bạn,
bạn vẫn luôn là người quyết định. Vượt qua sợ hãi, bạn chọn hành động thế nào?
Hãy chia sẻ với tôi.
Nguồn Học làm giàu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét